Tui xem · February 19, 2019 0

Josée, the tiger and the fish – Một mối tình dang dở

Josée, the tiger and the fish là một đoạn hồi tưởng sống động trong gam màu của những nỗi nhớ da diết. Mọi khoảnh khắc, mỗi hành động, mỗi câu nói trong từng ký ức được ghi lại đầy đủ đến từng vết nhòe out focus của cuộc sống. Trong mỗi người có lẽ có một ký ức về mối tình nào đó vẫn khắc khoải, chỉ có năm tháng trôi qua là không thể nhớ được “Bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ?”, là bao nhiêu năm đã trôi qua kể từ chuyến đi cuối cùng đó, kể từ khi ta chia tay.

Ở đâu đó trong những cảnh thoại, nó nhắc nhớ lại tất cả những ngày tháng của chính mình, với cái thuở ban đầu ấy và những cảm xúc thổn thức nhói trong lòng.

Tsuneo cuốn vào thế giới của Josee nhẹ nhàng như chính mình ngày xưa vậy. Chỉ đơn giản là bước tới, không hẹn ước, không được chào đón cũng không bị đuổi đi. Tự do bước đến, lấp đầy nơi ấy với sự quan tâm, với những món quà ý nghĩa. Là đi khắp thành phố để tìm một quyển sách, như mình cũng đã chạy khắp thành phố để tìm chiếc móc khóa, tìm cặp chuồn chuồn tre cho anh.

Những ngày đầu thật dễ dàng để liều bất chấp tất cả, Tsuneo kéo Josee ra khỏi thế giới của sự cô độc. Bỏ một cô gái vào chiếc xe nôi, lắp thêm chiếc skateboard cũ phía sau, giữa ban ngày đôi trẻ chạy tung tăng khắp phố trong sự dòm ngó của bao người nhưng chàng trai trẻ ấy không bận tâm. Vì đang yêu, vì đang tận hưởng sự tự do, vì đang hạnh phúc đến ngây ngất khi có một điều mà cả thế giới này không có được.

Nhưng khi đã ở bên nhau được hơn 1 năm, chiếc xe ấy trờ thành một nỗi sợ không thể vượt qua được. Việc đi cùng nhau có chút ngại ngùng. Tsuneo biết rất rõ bản thân mình yêu ai, tình yêu ở nơi ấy, cảm giác sáng bừng mỗi khi có người thương ở nơi ấy, cảm giác ôm ấp và cảm giác bình yên vẫn còn. Nhưng chiếc xe kỳ lạ trở thành kỳ quặc vứt ở sau nhà. Vì Tsuneo bỗng sợ mọi người biết đến sự hiện diện của Josee như năm xưa bà của Josee cũng tìm cách che giấu cô.

Nỗi sợ đó rất vô lý, một nỗi sợ đến từ bên trong. Căng thẳng lên đến đỉnh điểm trên chuyến hành trình đưa bạn gái về quê ra mắt gia đình – một chuyến đi không đến, rẽ ngang khi chỉ còn cách nhà 140km. Nỗi sợ đẩy mọi thứ đáng yêu của Josee thành sự ngớ ngẩn đến phiền phức, và sự lệ thuộc của cô gái vào người mình yêu đã thành một gánh nặng cho Tsuneo.

Chuyện tình có lẽ vẫn ổn, thế giới này có lẽ sẽ vẫn ổn, nếu như Josee vẫn ở yên trong ngôi nhà đó, trong thế giới rất dễ thương do chính cô tạo nên. Tsuneo yêu chính Josee, yêu thế giới đó và tất cả mọi thứ cô làm. Nhưng khi đưa Josee vào thế giới của anh, khi đưa Josee dần hòa nhập hơn cùng xã hội, thì chính Tsuneo bị sốc. 

Tsuneo sợ. 
Josee lạc nhịp.

Họ lạc nhau.

Tôi cũng thấy mình ở trong từng diễn biến đó, thấy rõ nỗi sợ đó và hiểu rất rõ về nó. Có một khoảnh khắc nào đó, khi tình yêu không còn sự mới lạ và choáng ngợp khi bước vào cuộc đời một ai đó, mà là một ai đó đã trở thành một phần của thế giới của chính mình. Đưa một ai đó hoà nhập vào gia đình mình, giới thiệu với cả thế giới rằng đây là một nửa của mình… là một nỗi sợ. 

Tôi từng giấu nỗi sợ đó, nhưng cũng muốn bộc lộ thật mạnh mẽ nỗi sợ này. Anh thấy, và tôi biết anh đã thấy. Nhưng cả hai giữ cho nhau đừng gọi tên nỗi sợ của tôi thành lời.  

Josee & Tsuneo cũng đã diễn được nỗi sợ đó, lý giải được nỗi sợ đó, không phải bằng lời.

Họ đã từng có trái tim lỗi nhịp khi ngón tay lỡ chạm vào nhau lần đầu, khi đã lỡ nhớ, lỡ nghĩ về nhau. Yêu, và mạnh hơn nữa, là một nỗi gì đó đau đến tê tái day dứt, ép tim đến nghẹn lời trong khoảnh khắc nhẹ đến thoáng qua ấy. Họ đã hạnh phúc khi dọn về sống cùng nhau và xây dựng một tổ ấm của riêng mình. Họ sẽ yêu, họ biết họ cần nhau, họ vẫn yêu khi ở trong thế giới của Josée hoặc khi chỉ có 2 người. Josee chạm đến và nắm giữ được “điều-đen-tối-nhất của Tsuneo.”

Nhưng nỗi sợ khi mối quan hệ tiến triển xa hơn, khi Josee bước vào cuộc đời Tsuneo.  

Tsuneo không thể vượt qua nỗi sợ nên bỏ cuộc ngay vài tháng sau chuyến đi không thành. Josee để anh đi và chấp nhận mọi lý do họ có thể nghĩ ra được. Họ lỡ mất nhau trong tuổi trẻ, trong một tình yêu đẹp. Ngày chia tay nhẹ nhàng như buổi sáng rời nhà để đi làm, nhưng tối sẽ không quay về với nhau nữa. Để Tsuneo bật khóc đổ vỡ và đau khổ, còn Josee thì bắt đầu sống độc lập trong sự cô đơn.

`Em không thể quay lại những ngày đó được nữa rồi` – Josee không thể quay lại kiếp ốc mượn hồn, vì Tsuneo đã cho cô một lần sống trọn vẹn là một phụ nữ.

`Nếu không có anh, em có lẽ chỉ là chiếc vỏ ốc đi lạc lăn lăn mãi trên bờ biển nhưng có lẽ thế cũng vẫn ổn.`

Vẫn ổn. Vẫn nhớ. Và nhiều năm sau đó, vẫn không gặp lại nhau. 
Vẫn yêu. Dang dở và trọn vẹn.

Không ai hiểu được nỗi sợ ấy nếu chưa từng trải qua. Nỗi sợ đến từ bên trong, sợ chính mình vì những điều mình sợ.

Tháng Hai, 2019

Josee, the Tiger and the Fish
Directed by Isshin Inudo
Produced by Osamu Kubota
Screenplay by Aya Watanabe
Based on Josee, the Tiger and the Fish
by Seiko Tanabe
Starring Satoshi TsumabukiChizuru Ikewaki
Music by Quruli
Release date
‹See TfM›

  • 13 December 2003 (Japan)
Running time
116 minutes
Country Japan
Language Japanese